Hai chuỗi án mạng đầu tiên Ted_Bundy

Washington, Oregon

Không có sự thống nhất trong việc xác định xem đâu là thời điểm cũng như địa điểm Ted Bundy bắt đầu giết phụ nữ. Anh kể những câu chuyện khác nhau cho những đối tượng khác nhau và từ chối tiết lộ chi tiết những tội ác đầu tiên của mình, ngay cả khi đã thừa nhận về hàng chục vụ giết người qua các bức ảnh chi tiết, trước ngày bị hành hình.[59] Với Nelson, anh nói rằng mình cố gắng thực hiện vụ bắt cóc đầu tiên vào năm 1969 ở Ocean City, New Jersey nhưng không giết bất kỳ ai cho tới khoảng năm 1971 ở Seattle.[60] Nhưng lại kể với nhà tâm lý học Art Norman là đã giết hai phụ nữ tại thành phố Atlantic vào năm 1969, giữa chuyến thăm gia đình ở Philadelphia.[61][62]

Bundy ám chỉ nhưng lại không chịu mô tả chi tiết với thanh tra Robert D. Keppel về một vụ hạ sát mà anh đã thực hiện vào năm 1972 ở Seattle,[63] và một vụ khác vào năm 1973, liên quan tới một người xin đi nhờ xe gần vùng Tumwater.[64] Cả Rule và Keppel đều tin Bundy có thể đã gây án khi mới chỉ là một thiếu niên.[65][66] Dù liên tục phủ nhận, người ta có bằng chứng xác đáng cho thấy Bundy đã bắt cóc và giết chết cô bé 8 tuổi Ann Marie Burr ở Tacoma vào năm 1961 khi anh 14 tuổi.[63] Các nạn nhân của Bundy được ghi nhận rõ ràng sớm nhất vào năm 1974 khi anh ta 27 tuổi. Lúc này, trong thời đại mà kỹ thuật lập hồ sơ DNA chưa tồn tại, bằng cách tự tìm tòi, Ted Bundy thành thục các kỹ năng cần thiết để chỉ bỏ lại hiện trường lượng bằng chứng pháp y ít nhất có thể.[67]

Nửa đêm ngày 4 tháng 1 năm 1974 (khoảng thời gian Bundy chấm dứt mối quan hệ với Brooks), anh bước vào căn phòng dưới tầng hầm của cô gái 18 tuổi Karen Sparks[68] (có tên Joni Lenz,[69][70] Mary Adams,[71] hoặc Terri Caldwell[72] theo nhiều nguồn khác nhau), một sinh viên kiêm vũ công tại UW. Sau khi đánh Sparks bất tỉnh bằng một cái que kim loại lấy từ khung giường, anh dùng chính cái que này[56][73] hoặc có thể là một chiếc mỏ vịt âm đạo bằng kim loại[70] để tấn công tình dục Sparks, gây thương tích nội trầm trọng cho cô. Sparks may mắn sống sót và bất tỉnh 10 ngày,[72] nhưng đi kèm với đó là những vết thương theo cô suốt đời về cả thể chất lẫn tinh thần.[74] Rạng sáng ngày 1 tháng 2 cùng năm, Bundy đột nhập vào phòng Lynda Ann Healy, cũng là một sinh viên UW, làm nhiệm vụ phát các bản tin thời tiết của đài phát thanh cho dân trượt tuyết. Anh đánh bất tỉnh Healy, mặc cho cô một chiếc quần jean xanh đi kèm áo blouse trắng và đôi giày ống rồi mang cô đi.[75]

Nửa đầu năm 1974, cứ mỗi tháng lại có khoảng một nữ sinh đại học mất tích. Ngày 12 tháng 3 năm 1974, Donna Gail Manson, một sinh viên 19 tuổi của trường Cao đẳng bang Evergreen tại Olympia, khoảng 60 dặm (95 km) về phía tây nam Seattle, rời ký túc xá để tham dự một buổi hòa nhạc jazz trong khuôn viên trường nhưng rồi không bao giờ xuất hiện nữa. Buổi tối ngày 17 tháng 3 năm 1974, Susan Elaine Rancourt mất tích khi đang trên đường về phòng ký túc xá sau buổi gặp mặt cố vấn tại trường Cao đẳng tiểu bang Central Washington ở Ellensburg, khoảng 110 dặm (175 km) về phía đông-đông nam Seattle.[76][77] Tiếp đó, hai nữ sinh ở Central Washington đã tới trình báo về hai cuộc gặp gỡ, một vào đêm Rancourts biến mất và một vào ba đêm trước đó, đều là về một người đàn ông phải đeo đai cố định ở cánh tay, nhờ họ giúp đem một đống sách lên chiếc xe Volkswagen Beetle màu nâu hoặc nâu vàng của anh ta.[78] [79]Ngày 6 tháng 5 năm 1974, Roberta Kathleen Parks rời ký túc xá trường Đại học tiểu bang OregonCorvallis, 85 dặm (135 km) về phía nam Portland, để uống cà phê với bạn bè tại Memorial Union, và không bao giờ tới nơi.[80]

Georgann Hawkins

Những vụ việc kể trên bắt đầu dấy lên mối lo ngại cho các thanh tra cảnh sát ở quận King và Seattle. Họ không thể tìm được bất kỳ bằng chứng hữu ích nào và những phụ nữ mất tích thì có rất ít điểm chung, ngoại trừ việc đều là những nữ sinh đại học da trắng, trẻ trung, trông hấp dẫn với mái tóc rẽ ngôi.[81] Ngày 1 tháng 6 năm 1974, Brenda Carol Ball (22 tuổi) mất tích sau khi rời Flame Tavern ở Burien, gần Sân bay quốc tế Seattle-Tacoma. Cô được nhìn thấy lần cuối trong bãi đậu xe khi đang nói chuyện với một người đàn ông tóc nâu với cánh tay đeo đai cố định.[82]Rạng sáng ngày 11 tháng 6, Georgann Hawkins của UW đã biến mất khi đang đi xuống một con hẻm sáng đèn giữa ký túc xá của bạn trai cô và nhà nữ sinh.[83] Sáng hôm sau, ba thanh tra điều tra án mạng cùng lực lượng pháp y mò mẫm, lùng sục khắp con hẻm mà không tìm được gì.[84] Sau khi giới chức công bố rộng rãi vụ mất tích của Hawkins, các nhân chứng đến trình báo về sự xuất hiện của một người đàn ông ngay đêm Hawkins mất tích, lảng vảng ở một con hẻm phía sau ký túc gần đó. Người này vật lộn mang chiếc cặp tài liệu khi phải chống nạng với một chân bó bột.[85] Một phụ nữ cũng kể lại rằng gã đàn ông này đã nhờ cô đưa chiếc cặp vào xe cho anh, và đó là một chiếc Volkswagen Beetle màu nâu sáng.[86] Sau này, Bundy thú nhận với Keppel rằng anh đã dụ Hawkins đến xe của mình trước khi đánh cô bất tỉnh bằng một chiếc xà beng mà anh giấu cạnh chiếc xe. Tiếp đó, anh còng tay Hawkins và chở cô tới Issaquah, giết chết cô gái bằng cách bóp cổ rồi dành cả đêm bên cái xác.[87] Trước khi mất mạng, Hawkins tỉnh dậy và bắt đầu trò chuyện với Ted Bundy. Trong dòng hồi tưởng, Bundy kể rằng Hawkins đã nói với anh về bài kiểm tra tiếng Tây Ban Nha ngày mai của mình và Hawkins "nghĩ là tôi bắt cô ta để dạy kèm tiếng Tây Ban Nha cho bài kiểm tra chắc", anh còn nói thêm "không có gì vui lắm, nhưng những điều mà con người ta nói trong những trường hợp như vậy thật kỳ quặc".[88] Bundy thừa nhận đã quay lại thăm xác Hawkins tới ba lần[89] và cũng quay lại con hẻm gần UW, ngay vào buổi sáng sau vụ giết người. Ở đó, giữa cuộc khám nghiệm hiện trường, Bundy thu nhặt bông tai và một chiếc giày của Hawkins, vứt chúng ở bãi đậu xe liền kề rồi tháo chạy mà không bị ai chứng kiến.[90]

Trong khoảng thời gian này, Bundy đang làm việc tại Olympia với tư cách là trợ lý giám đốc của Ủy ban tư vấn phòng chống tội phạm Seattle (nơi anh đã viết một cuốn sách nhỏ dành cho phụ nữ về phòng chống hiếp dâm).[91] Sau đó, Bundy chuyển tới Bộ dịch vụ khẩn cấp (DES), một cơ quan nhà nước cấp tiểu bang liên quan đến việc tìm kiếm những người phụ nữ mất tích. Tại DES, anh gặp và hẹn hò với Carole Ann Boone, một bà mẹ hai con đã ly hôn hai lần, người mà sáu năm sau đóng vai trò quan trọng trong những năm tháng cuối đời của Bundy.[92]

Chiếc Volkswagen Beetle 1968 của Ted Bundy, là nơi anh thực hiện nhiều tội ác. Phương tiện được trưng bày tại Bảo tàng quốc gia về tội phạm và trừng phạt hiện đã không còn[93][94]

Thông tin về sáu vụ mất tích cũng như vụ hành hung dã man Karen Sparks xuất hiện nổi bật trên báo đài khắp hai bang Washington và Oregon.[95] Nỗi sợ hãi lan ra toàn cộng đồng, phụ nữ trở nên ngần ngại khi xin đi nhờ xe người lạ hơn.[96] Áp lực đè nặng lên các cơ quan thực thi pháp luật,[97] nhưng họ thì đang gặp trở ngại do thu thập được quá ít bằng chứng vật chất. Cảnh sát cũng không thể cung cấp lượng thông tin ít ỏi mà mình có cho báo giới vì sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới quá trình điều tra.[98] Có thêm những điểm tương đồng giữa các nạn nhân được ghi nhận, bao gồm: họ thường mất tích vào ban đêm ở gần các công trình đang xây dựng, trong vòng một tuần sau kỳ thi giữa hoặc cuối kỳ, tất cả đều mặc quần slack hoặc quần jean xanh, và ở hầu hết hiện trường, đều có sự xuất hiện của một người đàn ông với cánh tay bó bột hoặc phải đeo đai cố định, lái một chiếc Volkswagen Beetle màu nâu, có thể là nâu vàng.[99]

Tại Tây Bắc Thái Bình Dương, đỉnh điểm của các vụ án mạng là vào ngày 14 tháng 7 năm 1974, khi hai cô gái bị bắt cóc giữa ban ngày tại một bãi biển đông đúc ở Công viên tiểu bang hồ Sammamish, Issaquah, vùng ngoại ô cách 20 dặm (30 km) về phía đông Seattle.[100] Năm người phụ nữ đã mô tả về một gã đàn ông trẻ tuổi, khá hấp dẫn, mặc một bộ quần áo tennis màu trắng với cánh tay trái đeo đai cố định, có chất giọng nhỏ nhẹ, khả năng là người Canada hoặc Anh. Anh tự giới thiệu mình là "Ted", và nhờ những cô gái dỡ một chiếc thuyền buồm từ chiếc xe Volkswagen Beetle màu nâu vàng (hoặc màu đồng) của mình. Trong năm người, chỉ có một người đi cùng Bundy, khi không thấy chiếc thuyền buồm nào cả, cô lập tức bỏ chạy. Ba nhân chứng còn bổ sung, đã nhìn thấy Bundy tiếp cận Janice Anna Ott (23 tuổi) hiện đang là nhân viên phụ trách án tập sự tại Tòa án vị thành niên quận King, cũng bằng câu chuyện về chiếc thuyền buồm, và thấy cô rời bãi biển cùng với Bundy.[101] Khoảng bốn giờ sau, Denise Marie Naslund, một cô gái 19 tuổi, đang theo học lập trình, rời buổi dã ngoại để đi vệ sinh và không bao giờ trở lại.[102] Bundy nói với cả Stephen Michaud và William Hagmaier rằng Ott vẫn còn sống khi anh trở về cùng Naslund và anh đã bắt một người chứng kiến mình hạ sát người còn lại,[103][104][105] nhưng sau đó lại phủ nhận điều kể trên trong một cuộc phỏng vấn với Lewis trước ngày hành quyết.[106]

Cảnh sát quận King, khi xác định được nhân dạng của kẻ thủ ác cũng như chiếc xe của anh ta, đã cho dán cáo thị khắp khu vực Seattle. Một bản phác thảo tổng hợp cũng được xuất bản trên các tờ báo trong khu vực và phát trên các đài truyền hình địa phương. Elizabeth Kloepfer, Ann Rule, một nhân viên của DES và một giáo sư tâm lý học ở UW đều nhận ra hồ sơ nhân dạng, bản phác thảo và cả chiếc xe, họ lập tức báo ngay cho nhà chức trách rằng Ted Bundy có thể là một nghi phạm.[107] Thế nhưng những cảnh sát phải xử lý tới hơn 200 đơn chỉ điểm mỗi ngày[108] thì lại không tin một sinh viên luật sạch sẽ, không có tiền án lại có thể là hung thủ.[109]

Ngày 6 tháng 9 năm 1974, hai thợ săn gà rừng tình cờ vấp phải những mảnh hài cốt của Ott và Naslund cạnh một con đường phụ ở Issaquah, khoảng 2 dặm (3 km) về phía đông Công viên tiểu bang hồ Sammamish.[100][110] Ở địa điểm này, người ta cũng tìm được một xương đùi phụ và một số đốt sống mà sau này Bundy xác nhận là của Georgann Hawkins.[111] Sáu tháng sau, các sinh viên lâm nghiệp từ Đại học cộng đồng Green River đã phát hiện ra hộp sọ và xương hàm của Healy, Rancourt, Parks và Ball trên núi Taylor, nơi Bundy thường xuyên đi bộ đường dài, ngay phía đông Issaquah.[112] Hài cốt của Manson thì không bao giờ tìm được.

Idaho, Utah, Colorado

Căn hộ ở thành phố Salt Lake nơi Bundy sống từ tháng 9 năm 1974 đến tháng 10 năm 1975, có thể thấy một lối thoát hiểm dẫn đến phòng của anh ta và các cửa sổ nhà kho, nơi anh giấu những bức ảnh lưu niệm về các vụ giết người của mình[113]

Vào tháng 8 năm 1974, Bundy tái nhập học tại Viện luật trường đại học Utah và chuyển đến thành phố Salt Lake, bỏ lại Kloepfer ở Seattle. Trong khi vẫn thường xuyên liên lạc với Kloepfer, anh tiếp tục hẹn hò với "ít nhất một tá" phụ nữ khác.[114] Khi Bundy quay lại học chương trình luật năm nhất lần thứ hai, "anh đã rất thất vọng khi phát hiện ra các sinh viên khác có một tố chất gì đó, một số năng lực trí tuệ mà anh không có. Anh cảm thấy không hiểu gì khi tham gia các lớp học. 'Đối với tôi đó là một nỗi thất vọng tràn trề,' Bundy nói."[115]

Một loạt các vụ giết người mới bắt đầu vào tháng sau, trong đó có hai vụ không bị phát giác cho tới khi được Bundy thú nhận trước ngày hành quyết. Ngày 2 tháng 8 năm 1974, anh hãm hiếp và bóp cổ một người xin đi nhờ xe ở Idaho, rồi lập tức phi tang cái xác xuống con sông gần đó,[116] hoặc có thể đã trở lại vào ngày hôm sau để chụp ảnh và chặt xác, danh tính của nạn nhân này đến nay vẫn chưa được xác định.[117][118] Ngày 2 tháng 10 năm 1974, anh bắt cóc Nancy Wilcox (16 tuổi) ở Holladay, ngoại ô thành phố Salt Lake.[119][120] Di hài của cô được Bundy chôn cất gần Vườn quốc gia Capitol Reef, khoảng 200 dặm (320 km) về phía nam Holladay, nhưng không bao giờ được tìm thấy.[121]

Vào ngày 18 tháng 10 năm 1974, Melissa Anne Smith, cô con gái 17 tuổi của cảnh sát trưởng vùng Midvale (ngoại ô thành phố Salt Lake), biến mất sau khi bước chân khỏi một tiệm bánh pizza. Chín ngày sau, thi thể khỏa thân của cô được phát hiện tại một vùng núi lân cận. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy có thể Smith vẫn còn sống thêm 7 ngày kể từ khi mất tích.[122][123] Xuôi xuống phía nam 25 dặm (40 km), Laura Ann Aime bằng tuổi với Smith, mất tích ở Lehi sau khi rời khỏi một quán cà phê lúc nửa đêm ngày 31 tháng 10 năm 1974.[124] Thi thể khỏa thân của cô nằm cách đó 9 dặm về phía đông bắc, tại hẻm núi American Fork, và được những người đi bộ đường dài tìm thấy trong ngày Lễ Tạ ơn.[125] Cả hai nạn nhân đều bị đánh đập, hãm hiếp, kê gian và xiết cổ bằng tất nylon.[126][127] Nhiều năm sau, Bundy miêu tả về các nghi lễ cho người chết của mình với Smith và Aime, bao gồm cả những việc như gội đầu và trang điểm cho xác chết.[128][129]

Cuối giờ chiều ngày 8 tháng 11 năm 1974, tại Trung tâm mua sắm Fashion Place ở Murray, cách tiệm bánh ở Midvale nơi Melissa Smith được nhìn thấy lần cuối chưa đầy 1,6 km, Bundy tiếp cận Carol DaRonch (18 tuổi) hiện đang là một nhân viên trực tổng đài điện thoại.[130] Anh tự giới thiệu mình là "sĩ quan Roseland" của Sở cảnh sát Murray rồi báo với DaRonch rằng có ai đó đã cố gắng đột nhập xe của cô, đồng thời yêu cầu cô đi theo mình về đồn cảnh sát để làm đơn khiếu nại. Khi DaRonch nhắc Bundy rằng dường như anh đang đi nhầm đường, Bundy ngay lập tức dừng xe lại ở lề đường và định còng tay cô. Trong khi cả hai đang vật lộn, Bundy sơ ý khóa nhầm chiếc còng vào chỉ đúng một cổ tay của DaRonch khiến DaRonch kịp mở cửa xe và chạy thoát.[131] Tối muộn cùng ngày, Debra Jean Kent, học sinh 17 tuổi của trường Trung học Viewmont ở Bountiful, cách 20 dặm (30 km) về phía bắc Murray, biến mất sau khi rời khỏi một buổi nhạc kịch ở trường để đi đón em trai.[132] Giáo viên kịch và một học sinh đã khai với cảnh sát rằng có một "người lạ" yêu cầu từng người ra bãi đậu xe để nhận dạng một chiếc xe hơi. Một học sinh khác cũng thấy gã người lạ này đi lại ở phía sau khán phòng, và ngay trước khi vở kịch kết thúc, giáo viên dạy kịch lại một lần nữa bắt gặp anh ta.[133] Bên ngoài khán phòng, các điều tra viên tìm thấy một chiếc chìa khóa mở được còng tay trên cổ tay của Carol DaRonch.[134]

Ngay trong tháng 11 năm 1974, Elizabeth Kloepfer gọi điện cho cảnh sát quận King lần thứ hai sau khi đọc được tin về những phụ nữ trẻ mất tích ở các thị trấn ngoại ô thành phố Salt Lake. Thanh tra Randy Hergesheimer của tổ trọng án đã tới lấy lời khai chi tiết từ cô. Thời điểm này, Ted Bundy thăng hạng đáng kể trong bảng xếp hạng nghi phạm của cảnh sát quận King, thế nhưng những nhân chứng đáng tin cậy nhất mà họ có ở hồ Sammamish lại không thể nhận dạng anh ta qua danh sách hình ảnh.[135] Một tháng sau, Kloepfer gọi tiếp cho Văn phòng cảnh sát trưởng hạt Salt Lake và lặp lại những nghi ngờ của cô. Ted Bundy trở thành nghi phạm của các vụ án tại Salt Lake, nhưng vào thời điểm đó không có bằng chứng pháp y đáng tin cậy nào liên kết Bundy với các tội ác ở Utah.[136] Tháng 1 năm 1975, Bundy trở lại Seattle sau kỳ thi cuối kỳ và dành một tuần với Kloepfer. Kloepfer không nói với Bundy về việc đã tố giác anh tới ba lần. Cô còn lên kế hoạch đến thăm anh ở Salt Lake vào tháng 8.[137]

Caryn Campbell: Nạn nhân thứ 14 của Bundy và là đối tượng trong bản cáo trạng giết người đầu tiên của anh ta

Năm 1975, Bundy chuyển phần lớn địa bàn giết người về phía đông, từ Utah sang Colorado. Ngày 12 tháng 1 năm 1975, y tá chính quy 23 tuổi, Caryn Eileen Campbell, biến mất khi đang rảo bước trên một hành lang sáng đèn nằm giữa thang máy và phòng của mình tại quán trọ Wildwood (nay là nhà nghỉ Wildwood) ở thị trấn Snowmass, khoảng 400 dặm (640 km) về phía đông nam thành phố Salt Lake.[138] Một tháng sau, thi thể khỏa thân của cô được tìm thấy bên rìa một con đường đất nằm ngoài một khu nghỉ mát. Campbell mất mạng vì bị đánh vào đầu bằng một hung khí cùn, để lại những vết lỏm đặc thù, tuyến tính trên hộp sọ, thân thể Campbell cũng có những vết cắt sâu do vũ khí sắc bén gây ra.[139] Ngày 15 tháng 3 năm 1975, cách 100 dặm (160 km) về phía đông bắc Snowmass, Julie Cunningham (26 tuổi) đang là huấn luyện viên trượt tuyết tại Vail, mất tích khi đi bộ từ căn hộ của mình đến buổi hẹn ăn tối với một người bạn. Trong lời khai với các điều tra viên Colorado sau này, Bundy cho biết anh đi nạng tới tiếp cận Cunningham rồi nhờ cô mang giúp đôi giày trượt tuyết vào trong xe, nơi anh đánh gục và còng tay cô, sau đó tấn công và bóp cổ Cunningham tại một địa điểm thứ hai ở gần Rifle, cách Vail 90 dặm (140 km) về phía đông.[140][141] Nhiều tuần sau, Bundy lái xe sáu tiếng từ Salt Lake quay lại đây để thăm hài cốt của nạn nhân.[142][141]

Denise Lynn Oliverson (25 tuổi) mất tích ở Grand Junction, gần biên giới Utah – Colorado vào ngày 6 tháng 4 năm 1975 khi đang đạp xe về nhà cha mẹ, xe đạp và dép của cô được tìm thấy dưới một chiếc cầu cạn gần một cây cầu đường sắt.[143] Ngày 6 tháng 5 năm 1975, Bundy dụ dỗ Lynette Dawn Culver (12 tuổi), đang học tại trường Trung học cơ sở Almeda ở Pocatello, Idaho, khoảng 160 dặm (255 km) về phía bắc thành phố Salt Lake. Anh dìm Culver xuống nước rồi tấn công tình dục cô bé trong phòng khách sạn của mình,[144] trước khi phi tang xác Culver dưới một dòng sông ở phía bắc Pocatello (có thể là sông Snake).[145][146]

Caryn Campbell biến mất khi đang đi trên hành lang sáng đèn này để về phòng khách sạn của mình

Giữa tháng 5 năm 1975, ba đồng nghiệp của Bundy ở DES, bao gồm cả Carole Ann Boone, đã đến thăm và ở lại một tuần trong căn hộ của anh tại thành phố Salt Lake. Bundy dành nguyên tuần đầu tháng 6 với Kloepfer tại Seattle và cùng nhau bàn về chuyện kết hôn vào giáng sinh năm sau. Một lần nữa, Kloepfer không hề đả động đến những cuộc thảo luận giữa cô với cảnh sát quận King và Văn phòng cảnh sát trưởng Salt Lake. Bundy cũng không tiết lộ mối quan hệ của mình với Boone hay mối tình lãng mạn đang có với một sinh viên luật tại Utah, thường được anh gọi với cái tên Kim Andrews[147] hoặc Sharon Auer[148] trong một vài tường thuật khác nhau.

Ngày 28 tháng 6 năm 1975, Susan Curtis biến mất khỏi khuôn viên của Đại học Brigham YoungProvo, cách 45 dặm (70 km) về phía nam thành phố Salt Lake. Vụ sát hại Curtis cũng chính là vụ án cuối cùng mà Bundy thú tội trong những cuốn băng ghi âm, trước khi bị hành hình trên ghế điện.[149] Hài cốt của Wilcox, Kent, Cunningham, Oliverson, Culver và Curtis cho tới tận ngày nay vẫn không được tìm thấy.

Tháng 8 hoặc tháng 9 năm 1975, Bundy được rửa tội tại Giáo hội các Thánh hữu Ngày sau của Chúa Jesus Kitô, mặc dù không phải là một người tích cực tham gia những buổi lễ và bỏ qua hầu hết các điều giới hạn.[150][151][152] Giáo hội này khai trừ Bundy khi anh bị kết án bắt cóc vào năm 1976.[150] Khi được hỏi về sở thích tôn giáo của bản thân sau khi bị bắt, Bundy đã trả lời rằng đó là "Giám lý", thứ tôn giáo thời niên thiếu của anh.[153]

Tại Washington, cảnh sát vẫn đang vật lộn phân tích những vụ giết người ở Tây Bắc Thái Bình Dương đã kết thúc đột ngột giống như khi chúng bắt đầu. Trong nỗ lực đơn giản hóa một khối lượng thông tin khổng lồ, cảnh sát phải áp dụng một chiến lược biên soạn dữ liệu mới. Các điều tra viên dùng tới máy tính thống kê tiền lương của quận King, một chiếc máy "đồ sộ, thô sơ" theo tiêu chuẩn hiện đại, nhưng là thứ duy nhất mà họ có. Sau khi nhập đầu vào dữ liệu một vài danh sách đã biên soạn như: người quen và bạn thân của từng nạn nhân, xe Volkswagen có chủ sở hữu tên là "Ted", tội phạm tình dục đã biết. Họ truy vấn máy tính để tìm điểm trùng hợp. Trong số hàng ngàn cái tên, có 26 cái tên xuất hiện trong bốn danh sách, một trong số đó là Ted Bundy. Các thanh tra cũng tự biên soạn bản thống kê 100 nghi phạm "khả nghi nhất", và cũng có tên Bundy trong đó. Ngay lúc họ nghe tin anh bị bắt ở Utah, Bundy đã "dẫn đầu danh sách" nghi phạm.[154]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Ted_Bundy http://www.apnewsarchive.com/1989/A-List-of-Women-... http://www.bing.com/maps/default.aspx?wip=2&v=2&rt... http://statement-analysis.blogspot.com/2012/10/sta... http://www.britannica.com/EBchecked/topic/853405 http://davisclipper.com/view/full_story/149302/art... http://www.deseretnews.com/article/32025/THE-TRIAL... http://www.deseretnews.com/article/32184/BUNDYS-WI... http://www.deseretnews.com/article/778245/Officer-... http://www.gvnews.com/news/local/georgann-hawkins-... http://www.highbeam.com/doc/1P2-1170806.html